...To my LoGicAl WorLd

29 tháng 4, 2010

Dịch dị tính luyến ái, một căn bệnh dễ lây

Dịch dị tính luyến ái, một căn bệnh dễ lây

Người ta bảo xác suất con nuôi của một cặp đồng tính là đồng tính luyến ái là 80%. Bản thân tôi thấy xác suất bị lây dị tính luyến ái còn cao hơn thế nhiều. Cứ tính sơ sơ thế này thì biết ngay bệnh nào ghê gớm hơn bệnh nào nhé: Từ tiểu học đến đại học, hầu hết thầy cô giáo của tôi là dị tính, truyền nhiễm qua không khí hay thế nào đó tôi không biết, chỉ biết là đến cuối niên học, đếm ra 34 đứa mỗi lớp trở thành dị tính luyến ái. Tôi, đứa thứ 35, là đồng tính luyến ái, miễn nhiễm. Okay, tôi nói hơi quá, 33 đứa bị lây bệnh dị tính, đứa thứ 34 thì gật gừ, ngày bệnh ngày không.

Ðó là chuyện ngoài đường. Chuyện trong nhà, ông bà già tôi là dị tính đúng hiệu con nai vàng, đẻ ra một loạt 7 đứa, qua máu hay thế nào tôi không biết, chỉ biết 6 đứa kia bị lây bệnh dị tính. Tôi là đồng tính, miễn nhiễm. Xác suất cao thế này thì chỉ có một kết luận: Dị tính luyến ái là một cái dịch khủng khiếp!

Tôi nói không ngoa đâu, cái dịch dị tính luyến ái đẻ ra đủ thứ dịch truyền nhiễm qua đường tình dục như giang mai và lậu, chưa kể đến tệ nạn xã hội như đĩ điếm. Mọi người đều làm tình giống nhau thôi, cũng mỗi một chỗ ấy thôi. Trước khi khoa học khám phá trụ sinh để cầm cự mấy thứ bệnh linh tinh này, có ai rêu rao bôi bác lên án người dị tính và cách làm tình của họ đâu. Nay vì khoa học chưa kịp tìm ra thuốc trị bệnh AIDS, khối người vội vã kết án người đồng tính.

Dì của tôi bị bệnh dị tính mà dì ấy không hề ý thức và cứ đẻ con với người không yêu mình cho đến ngày mãn kinh. Dì tôi nghĩ tôi bị bệnh đồng tính mới chết chứ. Có lần dì tôi viết thư khuyên, "dì nghĩ con nên đi tìm bác sĩ mà trị bệnh". Tôi trấn an dì, "con có đến bác sĩ để trị liệu nhưng giữa đường thì hết tiền, nay còn lại nửa bệnh, con thấy ông bà dị tính hay đồng tính nào cũng dễ thương".

Hằng đêm dì đọc kinh cầu nguyện một cách vô vọng để chữa nửa phần bệnh của tôi. Phần tôi, tôi vẫn nghĩ bà dì mình vô phương cứu chữa. Bà ấy trông ngày càng đau khổ. Mỗi lần gặp, tôi và dì tôi nhìn nhau rất thương hại.

26 tháng 4, 2010

Nắm tay & làm tình

Có một người bạn tôi thổ lộ, bạn ấy yêu anh bạn trai suốt một năm, mà mới chỉ nắm tay, còn chưa hề hôn. Tôi hỏi, thế giờ là năm nào, cô ấy trả lời là năm 2010. Cậu ấy không còn trinh, từng có bạn trai, nhưng chấp nhận chỉ nắm tay người yêu mới suốt một năm, mà vẫn chưa vội hôn.

Từng có người bạn viết một bài, nói con trai thường nắm tay bạn ấy lúc đi qua đường, lúc đi dạ hội, lúc đi xem phim ma ở rạp, và bảo cô, nắm tay hay không nắm tay rất quan trọng.

Tôi nhớ về khi còn yêu, những phút làm tôi cảm động nhất, đều có liên quan đến cái nắm tay.

Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, dường như lúc đó là tuyên bố: "Chúng ta sẽ cùng bên nhau!", và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến gần tắt cả thở.

Tôi rất thích người bạn trai lúc đó, khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm.

Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà qua hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi.

Khi đi xe máy, anh ấy buông tay trái ra nắm lấy tay trái tôi, lúc lái ô tô, anh sẽ buông tay phải ra nắm lấy tay phải tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn của một người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh.

Mỗi lần mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi.

Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt đầu bằng cầm tay nữa. Mà có thể tình yêu sẽ bắt đầu từ một cái hôn, hoặc là ta có thể làm tình với một người con trai, rồi mới yêu anh ta.

Hoặc thậm chí, cái gì cũng đã "trao" rồi, nhưng vẫn không hề yêu anh ta một chút nào.

Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể đồng ý hôn, làm tình, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc anh ta đã chịu công khai nắm tay bạn trước đám đông.

Chúng ta đã bắt đầu quen với những quan hệ tình cảm phức tạp, quen dần cả những quan hệ quá sâu về xác thịt, nhưng chúng ta lại bỏ qua một cái nắm tay giản đơn. Hoặc có thể ta không bỏ qua, ta chỉ không coi nó là một cái gì quan trọng và cần thiết.

Tôi nghĩ, nắm tay hẳn rất đơn giản, nhưng nó chính là một thứ quan hệ xác thịt khó thực hiện nhất.
Chúng ta có thể dễ dãi nắm tay bất kỳ người nào, nhưng chúng ta không dễ dãi làm tình với bất kỳ người nào.

Ngược lại, chúng ta có thể rất dễ làm tình với một người nào đó, nhưng chúng ta lại rất khó nắm tay một cách giản dị và thiết tha với họ.

Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi đường, đại đa số là tôi chủ động nắm lấy tay họ.

Họ vì là người chững chạc, trưởng thành, nên không còn bột phát và chủ động, tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Mặc dù tôi là một người rất tự tin năng động, nhưng tôi rất cần bạn trai chủ động, anh hãy cho tôi sức mạnh để tôi yêu anh đi.

Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế?

Có nhiều khi trên đường về, những cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động.

Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm? Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật đầy, bước đi thập thễnh, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi.

Có người nói với tôi, làm tình xa cách hơn nắm tay. Tôi không hiểu, tôi nghĩ làm tình thì phải gần gũi hơn nắm tay chứ. Không phải chúng ta vẫn phân loại tình cảm theo thứ tự này: Nắm tay - ôm - hôn - âu yếm vuốt ve - làm tình. Rõ ràng làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ?

Không đâu.

Thật sự là không đâu.

Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?

Mà những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành.

Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì có thể, cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường.

........................................................................................

13 tháng 4, 2010

We are Golden.

We are Golden.
13/4/2010


Bạn cần download chương trình flash player mới có thể xem được  file flash này.




Tuổi trẻ và biết bao ước mơ, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ vì tôi còn trẻ, ước muốn còn dài. Ánh sáng chiếu sáng khắp căn phòng tôi, lấp lánh phía sau những đồng tiền. Tuổi trẻ là những thú vui điên loạn, những điều không tưởng của người lớn. Hoài niệm lại để thấy mình bồi hồi và muốn khóc. Nhưng bóng đêm phía sau ánh hào quang luôn là điều mà bạn trẻ nào cũng muốn tìm kiếm. Họ muốn dân thân vào, rồi sẽ chỉ muốn chạy trốn.

"Chúng tôi không giống những gì bạn nghĩ, chúng tôi rất cao quý" - We are Golden.

Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, …. Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn. Nhớ về tuổi thanh xuân tràn đầy, lại tiếc thương. Giờ đó khóc thì làm được gì.

Mỗi thời khắc “vàng ngọc” qua đi là không bao giờ lấy lại được. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Tôi đã làm được gì hôm nay, tôi có hối tiếc vì đã làm những điều đó ? Tôi đang lãng phí từng ngày,

Tôi từng là 1 chàng trai trước một cánh cửa mở rộng. Tôi đứng đó, nhưng không dám bước tới, ở bên trong ấm cúng hơn. Tôi đã nhìn xung quanh đủ rồi, không khéo tôi sẽ làm bản thân chảy máu mất. Tôi tự hỏi tại sao thế giới lại làm tôi chảy máu thế này. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ. Ờ, nhưng ai thèm quan tâm bạn đến từ gia đình như thế nào ?

"Chúng tôi không giống những gì bạn nghĩ, chúng tôi rất cao quý" - We are Golden.

Chạy vòng quanh như những chú hề ( nhưng có mục đích ). Tuổi trẻ thật kì diệu. Chẳng có ai để ý điều này.

Lần đầu bạn yêu, sẽ chẳng ai giúp đỡ bạn. Bạn sẽ thấy nó thật long lanh, thuần khiết và điên cuồng, chẳng những thế bạn sẽ thần thánh hóa tình yêu của bạn. Những dãy ánh sáng đầy màu sắc chiếu vào mắt bạn cho đến khi bạn từ bỏ tình yêu. Không gì đẹp bằng tình yêu đầu tiên. Ngọt vào bùi. Bạn chảy nước mắt cho tình đầu nhiều nhất. Chờ đợi 1 kết thúc yên bình, có 1 cuộc sống hạnh phúc nhưng không cùng nhau.

Hoặc là mãi mãi về sau như thế, hoặc là không.