...To my LoGicAl WorLd

31 tháng 1, 2010

Anh xin lỗi em

Anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em, anh xin lỗi em,vvv...v....v..

25 tháng 1, 2010

...

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

BlogTruyen.Com - Blog Truyện Tranh Online Siêu Tốc

24 tháng 1, 2010

Biển Nhớ

Biển Nhớ

Biển chiều nay xôn xao đến lạ! Ngày đang khép vội ánh sáng nơi góc trời đỏ tía. Trên không trung mây đang vồn vã kéo nhau về cuối ngày tắt nắng. Từng đàn chim sải cánh mãi bay về tổ. Mọi thứ nhanh đến kì lạ trong một chiều hoàng hôn rực rỡ. Dưới những lớp sóng bạc, biển đang ồn ào thứ âm thanh của những nỗi nhớ, của sự đợi chờ. Trong khu rừng trên núi một tiếng chim lạc chợt thốt lên và bầu trời từ từ xám xịt báo hiệu màn đêm đang lặng thầm chờ tới…

Một ngày trở nên buồn đến vô cùng ấy là khi em rời xa tôi. Một cách vô thức trái tim tôi nhói đau nhưng không có sững sờ nào được thể hiện trên nét mặt. Tôi giấu đi cảm giác của mình cũng giỏi như em khờ khạo lấp liếm lí do ra đi. Đôi tay trở nên thừa thãi và những cặp mắt bỗng sợ hãi nhìn nhau. Ngoài kia biển xô từng con sóng quá đỗi nhẹ nhàng và cũng nhanh chóng như chạy trốn rút trở lại biển. Góc quán cafe này từng là nơi yêu thích của hai người nhưng giờ đây chẳng một ai buồn tìm bàn tay nhau, không một nụ cười trao nhau. Vị cafe hôm nay cũng khác, nhạt thếch và không mùi vị. Em như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại giả vờ xoay xoay chiếc tách. Trong nhà tiếng nhạc khe khẽ vang lên, lúc đầu không rõ lắm nhưng cái khoảng lặng quá lớn giữa hai người đã làm cho tâm hồn tự nhiên có chỗ bấu víu vào âm nhạc. Một bản tình ca buồn và đằng đẵng thê lương như nói giùm lòng người. Hình như, lúc đó café mới bắt đầu có vị đắng…

Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ

Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn

Trình bày:

Ngày chầm chậm rớt dài theo vệt nắng lay lắt nơi bậc thềm. Tiếng nhạc tái tê phủ đầy một màn sương đẫm muộn phiền lên cả hai người. Góc nhà trở thành điểm nhìn lý tưởng và tách cafe như thứ trò chơi nhằm giết thời gian. Cả hai lặng thầm để cho tâm hồn thấm vào những câu hát buồn. Một buổi chiều biển không nhiều sóng mà tiếng lòng bỗng dội lên những âm hưởng đồng cảm với khúc nhạc hờn trách. Nó kéo tôi về những kỉ niệm xưa.

Nhà tôi nhỏ rung rinh những chùm hoa lan tiêu. Em nói ấn tượng của người ta không hẳn là ở bề ngoài trừ cách ngôi nhà của tôi xuất hiện trong tầm nhìn và cho tới khi người ta đứng trước cửa. Một màu xanh quấn quýt lấy hàng rào xô nghiêng hằn in lên tường những chùm hoa nhỏ li ti đỏ cam. Nổi bật trên nền cát trắng là ngôi nhà khoác tấm áo hoa lá duyên dáng đến lạ kì. Nơi ấy mỗi đêm trăng sáng em ngồi bên tôi nghe mùi vị mặn mòi của biển xấp vào mặt và gợn lên tóc. Chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn đường soi lại vàng ấm áp những tấm mái che và ánh trăng lọt xuống qua từng kẽ lá lấp lóa trên mỗi nụ cười em…

Tất cả giờ bỗng nhiên bị gọi tên thành kỉ niệm. Liệu em có biết biển sẽ không còn xô lại tiếng hờn mà chỉ có nỗi nhớ mãi đập vào trái tim tôi. Gọi tên em trong một chiều lộng gió, và chỉ nhận lại lời thinh không buồn bã. Gió rít lên từng hồi ảm đạm và mọi góc phố con đường nhòa trong đôi hàng mi mọng nước. Chiều đong đưa một tiếng thở dài từ lúc em đi. Sao bây giờ mình không đi chung một lối mà bóng em vẫn sải dài bước chân trong tôi. Ngay cả bây giờ khi nỗi nhớ đã thành nỗi đau, vết thương đã nên sẹo thì tôi cũng không thể từ bỏ ý nghĩ yêu em nhiều đến quay quắt. Dường như, tâm hồn này vẫn chờ đợi một ngày em quay lại.

Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương

Đã lâu rồi không còn khái niệm ngày mai kể từ khi em bước chân khỏi cuộc đời tôi. Hình như tất cả dừng lại và chờ đợi ngày em trở về mới lại tiếp tục cuộc hành trình dang dở. Em có hình dung ra một ngày mai nắng không buồn tắt và ngày cứ lấp lửng một buổi chiều trời giăng đầy mưa nhớ. Tất cả âm thầm chờ đợi mặc cho sự thật phũ phàng là em đâu còn trở lại nữa. Mối tình này quá đỗi lớn lao. Như chính biển phải hàng ngày mong tiếng sóng, như hoàng hôn chờ ngày tắt nắng, như bầu trời kia mỏi mắt trông cánh chim trở lại. Và dưới lớp sóng mãi xô cồn đá, biển vẫn lặng thầm một nỗi nhớ..

.

Mèo Còi

Giấc mơ trưa...



Từng chiếc lá, bay về nơi xa
Ngập vàng góc phố khi mùa thu qua
Chỉ còn riêng em, và con phố quen
Kỷ niệm dâng lên thành nước mắt



3 ngày nay, đi học lớp nâng cao kỹ năng hoạt động nhóm của liên đoàn lao động tỉnh. Vui. Hay. bổ ích.

Cám ơn đời cho mình một giấc mơ êm đềm, và khi giấc mơ kết thúc thì mình còn có gì lưu luyến nữa, mà sao vẫn lưu luyến...

Ngày thứ nhất

Gặp em, Phúc. Không thích em. Da em ngăm ngăm, vầng trán cao cao, ăn mặc thô kệch quê mùa. Em lại điệu như con gái, lại nhỏ con hơn anh. Anh không thích em.

Anh dẫn em đi Coopmart, anh không nghĩ là em vui như thế. Một đứa bé trai từ quê lên thành phố. Anh dân em đi dạo quanh nhà sách, em đòi mua ... Doraemon. Ôi trời, còn gì cao quý hơn để đọc nữa không...?

Em mặc áo thung có cổ nhìn xấu lắm, lại mặc áo đen viền xanh đọt chuối. Ôi em ơi, mặc như thế xấu lắm. Đưa em mượn cái áo của anh, em mặc vào như thiên thần. Em hết quê mùa rồi.

Bỗng dưng em nắm tay anh, nói anh 1 câu, bây giờ anh không thể quên.

Anh làm anh hai em đi.

...

Anh nằm ngủ, ôm em suốt đêm dài. một mùi huơng thoang thoãng bay vào tóc anh, anh say như kẻ uống rượu quá chén. Anh không say men, mà say một thứ khác, lạ quá em ạ.

Em trằn trọc cả đêm vì lạ chỗ. Anh không ngủ vì em cứ lăn mãi. Đành thức vậy. Dưới ánh đèn leo lét, anh thấy em thật kham khổ. Một đứa bé 14 tuổi mà nhìn sao mà thánh thiện quá. Thánh thiện một cách kham khổ.

Đêm ấy anh thức trắng.

Có gì đấy là lạ nãy mầm.

Ngày thứ hai.

Đêm qua em đã mơ một giấc mơ đẹp. Trong mơ em thấy thứ bảy tuân sau em mới về.

Anh và em lại tiếp tục đèo nhau đi vòng vòng Long Xuyên, vì hai đứa khá rãnh. Xin lỗi, em nặng quá, anh chỉ chở em lại Coopmart 1 lần nữa thể theo nguyện vọng của em được thôi. Gà rán ngon không em ? - Chỉ thua KFC em ăn thôi. Anh mắc cỡ quá, không thể đáp ứng cho em những thứ đồ ăn ngon hơn những tứ mà em đã ăn, 45.000 cho anh và em.

Em bày trò, con nít dễ thương chỗ đó. Trốn tìm hả, đụng chạm nhau 1 tí làm anh em mình hiểu nhau hơn. Và vì thế tuy không nói nhưng có lẽ 90% cũng là g...

Tối đó, em không cho anh nằm gần. Sợ gì vậy ?

Ngày thứ ba

Anh buồn từ sáng đến chiều. Hôm nay là ngày cuối cùng của giấc mơ, anh biết thế. Chính xác là giấc mơ đẹp của đời anh sắp đi xa.

Em trách anh sao mà vô tâm, không thèm chơi với em.

Em trách anh sao mà thấy ghét, không chở em lại lớp như hai bữa trước.

Em trách anh sao mà buồn thế, làm em thấy sờ sợ...

Anh sắp lìa xa em, còn gì mà không buồn.

Cứ quay cuồng
Vòng xoáy nhân duyên


Anh xin hẹn lại một dịp khác, có duyên sẽ gặp lại.

Tiễn em ra đến xe, anh khóc, anh đứng khóc. Em giận anh, nhưng anh đã nhìn thấy nụ cười của em. Em ngoái đầu lại la lớn "nghe tui, không được khóc".

Và giờ anh không nín khóc được.

Một giấc mơ chớp nhoáng, 1 emtry chớp nhoáng.

Còn gặp lại không ???

16 tháng 1, 2010

Đọc











Chưa hết đâu em. ngồi xuống chơi ván nữa đi, tất cả chưa dừng lại. Anh yêu cầu em ngồi thêm một lát.

Tôi ngồi xuống đánh thêm với anh một ván nữa. Anh muốn tôi sẽ chiều.

Ồ, anh thắng kìa. Anh vui ra mặt. Ồ, lại thắng một bàn nữa kìa. Chúc mừng anh !

Ôi, anh lại thêm được 1 ván nữa. Tôi chơi tệ hơn anh nhỉ.

Nhưng anh không biết:

Tôi chận tất cả nước đi của anh, tôi suy tính ra tất cả nước đi của anh, còn anh thì sao ? Anh nhìn thấy gì ở tôi ? Anh thấy được tôi sắp làm gì không ? Anh thấy được tôi đang nghĩ gì không ? Anh là thần tiên mà. Tôi là kẻ ngu ngốc mà ? Tôi nghĩ người lúc đầu muốn chơi thêm 1 ván nữa là anh cơ mà ?

Mọi thứ đều do anh. Mọi thứ cũng do tôi. Anh níu kéo làm chi, tôi chấp nhận thêm 1 ván làm gì. Anh đang làm một điều vượt ngoài khả năng của anh, phần thưởng của trò chơi này anh chẳng bao giờ đạt được. Đến cả tôi anh còn chưa đạt được.

Anh cứ chơi tiếp đi, đừng sợ thua cuộc. Tôi hứa sẽ tử tế với anh, tôi hứa sẽ cho anh mượn tiền chơi. Tôi hứa mà. Tôi hứa mà.

...

.......

............

........................

ANH THUA RỒI !


Không thể đọc
không thể đọc

Tôi dẫn dụ anh đến từng chi tiết, đi vào chính cái bẫy của anh.

Anh không thể đọc được khuôn mặt lạnh như tiền của tôi.

Anh không thể đọc được tôi.

Tôi không yêu ai cả, tôi cũng không thua ai cả.

Tất cả chỉ vì cái suy nghĩ chiếm đoạt 1 thứ ngoài tầm với khả năng của anh.

Không chiếm được, đạp đổ tôi, giờ thì anh tự vui vẻ với cái suy nghĩ đó trong bóng tối.

Tôi không yêu ai cả.

Tôi sẽ đi nuốt người khác, người thật sự chiếm được tôi.
Anh không xứng để tôi nuốt.

Bởi vì anh không thể đọc được khuôn mặt tôi, khuôn mặt lạnh như tiền của tôi.

Can't read my
Can't read my
No you can't read my poker face.
P-p-poker face, p-p-poker face

15 tháng 1, 2010

Bad romance

15/01/2010...

Viết theo bài hát. Bệnh hơn cả bài hát.




Time for the bad romance...

Em muốn tình yêu của anh...

Want your bad romance...

I want your loving ...

All your love are revenge...



Em muốn mọi thứ của anh. Kể cả nó làm em đau khổ, em muốn chiếc giầy của anh. Một chiếc giày rách nát. Em ngủ dậy và muốn anh phải có mặt ngay dưới chân em. Em muốn mỗi khi em giận thì anh lại là một thứ mà em có thể trút giận.

Em muốn khi anh ngủ dậy, điều đầu tiên anh nghĩ đến là em. Em muốn khi anh bị đánh, kẻ đánh anh phải là em. Em muốn kẻ làm anh tức giận phải là em. Em muốn khi anh buồn tủi, kẻ ở bên cạnh anh phải là em. Em muốn kẻ duy nhất bắt anh ngủ không ngon giấc là em.

Em muốn khi em bị bệnh, người đến thăm và ở bên cạnh em phải là anh.

Em muốn chỉ có mình anh và em, trong 1 không gian chật hẹp.Những chiếc quần lót của anh hay của em chẳng là vấn đề gì khi em mặc nó. Em muốn những giọt máu của anh, nếu bị hút cạn thì kẻ làm ác quỷ phải là em. Xương, máu, da, thịt của anh. Từng tế bào của anh phải hòa nhập vào em.

Em muốn anh, tất cả những thứ kinh tởm nhất của anh !

Em tin chúng ta có thể cho nhau những kỷ niệm tệ hại nhất. Mọi thứ tệ hại của anh chẳng là gì khi chúng được em nuốt chửng. Văn học âm nhạc là nước chấm, suy nghĩ của anh là gia vị.

Đôi mắt tuyệt đẹp của anh và của em, ta hoán đổi nhau nhé ?

Cây gậy thẳng đứng của anh, em muốn xác nhận quyền sở hữu.

Đôi môi đó, em muốn cắn chặt không buông.

Em muốn nuốt anh.

13 tháng 1, 2010

Con chó săn của anh !





Nhớ lại lúc đó, mình cứ gọi là 1 đứa ngốc. Theo đuôi tò tò chỉ vì thích nó. Nó đi đâu mình đi theo đấy, cứ như là chó săn. Nắp sau gốc cây, nhìn nó mà muốn gọi nhưng không dám gọi. Một đứa ngốc bám đuôi rồi mơ mộng - sẽ không bỏ cuộc trừ khi nó thích mình. Chuyện đời trong mắt mình đơn giản thế không biết...

Rồi từng ngày qua ngày, bắt chuyện, chụp hình, ... chẳng thứ gì mình không thử. Yêu một bài hát mang tên nó, yêu cái màu sắc đại diện cho nó, tìm đến âm nhạc chỉ để quên nó... mà không được !


BẠCH!


I'm your biggest fan
I'll follow you until you love me
Papa-Paparazzi
Baby there's no other superstar
You know that I'll be your-
Papa-Paparazzi

Em là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của anh...
Em sẽ bám theo đên khi nào anh yêu em thì thôi...
Em là con chó săn...1 con chó săn...
Không hâm mộ bất kỳ ngôi sao nào khác
Và em sẽ là
con chó săn, chó săn của anh...

Em sẽ bám theo anh đến khi nào anh chịu nói lời yêu em. Em muốn tận hưởng cái cảm giác theo dõi và nhìn anh hằng ngày...

Anh là tượng đài, tượng đài cao vời vợi trong lòng em!

Em hứa rằng em sẽ thật tử tế
Nhưng em sẽ không dừng lại đến khi anh là của em
Mọi thứ sẽ làm anh khó chịu đến khi anh yêu em
Em sẽ bám theo
Vì em là con chó săn của anh...

Em chụp tất cả những nụ cười của anh bằng đôi mắt, lưu nó vào cuộn phim tâm hồn và cất trong ngăn kéo trái tim. Sẽ không ai có thể lôi nó ra...

Em là con chó săn của anh, nhuận bút của em là cử chỉ ân cần của anh!

Em cần
nhuận bút...!

nhuận bút...!
nhuận bút...!
nhuận bút...!


10 tháng 1, 2010

Chú chó sau khung cửa

Tác giả : kaizvn ( thằng này nó giấu nghề lắm đấy )


Từ bài viết của kaizvn
Câu chuyện kể về 1 chú chó to còi, sủa thì to nhưng ko dám cắn ai cả. Đụng ai cũng sủa, cũng đòi cắn, hỏi địa chỉ để đến tận nơi cắn, nhưng đến lúc ra mặt thì lại cúp đuôi
Đừng có ngại đọc


"gâu gâu gâu!!!"

Nó vẫn sủa ầm ỹ cả khu phố đông người, cứ có người đi qua ( nó ngứa mắt), đưa mắt nhìn xem nó thế nào qua khe cửa (mà nó nghĩ là nhìn đểu), bàn tán về nó ( mà nó nghĩ người ta chửi nó là chó điên) là nó lại sủa ầm ỹ. Trong cánh cửa sắt chắc chắn của căn nhà nó xưng hùng 1 cõi, người ngoài chẳng biết hình thù nó ra sao chỉ nghe âm vang to lớn ấy cũng làm người ta sợ hãi, cứ nghĩ rằng nó chắc phải to lớn lắm, dữ dằn lắm, đáng sợ lắm ấy (tác giả viết đọc cũng còn thấy sợ ). Nó nghĩ rằng mình thật là đáng sợ, cả thế giới này ai cũng sợ hãi tiếng sủa của ta, đứa nào chọc bố thì lo là chạy, bố mà được tháo xích mở cổng bố cắn cho chích ngừa cả năm!! Cái thứ con người suốt ngày chỉ biết đi làm đi học, lo chạy vạy kiếm tiền nuôi thân làm sao bằng bố : ông bà chủ của bố giàu nứt vách, bố có hàng đống đồ chơi mà các con chó khác nhìn vào cũng thèm, xương thịt đầy tô, lại được tắm rửa xoa đầu xoa chân mỗi ngày, chó cả xóm này ai cũng nhìn bố mà ganh tị ( chả hiểu sao phụ nữ chả thích bố, bố thơm tho sạch sẽ thế này mà vừa bu lại ôm chân nịnh nọt tí là bị đạp cho dính cửa, lạ là bố đẹp chó thế mà cả mấy con chó cái nhìn bố cũng không có cảm giác là sao ). Ông bà chủ nó đi làm cả ngày, có vẻ cực khổ lắm nhưng vẫn thương nó, nhiều lúc nó thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, quan tâm làm quái gì, việc của mình là sủa thôi chứ có làm gì đâu mà lo ...

Một hôm có anh thu tiền điện gọi cửa, nó theo bản năng của loài chó lao vào ôm cửa sủa ầm ỹ, kêu gào đủ các kiểu, thể hiện rằng mày dám đứng trước cửa nhà bố nhìn đểu bố à, bố mà đc mở cửa tháo xích là đừng hỏi sao biển xanh lại mặn, thịt cầy lại thơm nhé !! Anh thanh niên nhìn nó sủa dữ dội, không có phản ứng gì, bà chủ nhà ra mở cửa cho anh, đọc số điện, anh ghi lại, xong xuôi anh vui vẻ nói với chủ nhà :" chó nhà bác sủa tốt thật!! Cứ như là sinh ra để sủa ấy!". Bà chủ nhà cười :" Nó coi thế thôi chứ hiền lắm cháu à, người ta bảo chó sủa là chó không cắn mà". Ơ, ý bà chủ bảo tôi chỉ biết sủa chứ ko dám cắn ai à? Bà chủ lầm, bà thử đem cục xương lại đây tôi cắn mẫu cho bà coi, rõ vớ vẩn. Nó bực bội quay vào trong góc nhà nằm phè ra đấy, uống thêm tí nước để lấy hơi sủa tiếp.

Mấy hôm sau đó, cu cậu đang nằm trong nhà ngêu ngao ấu ấu như tiếng sói rồi tự sướng " sao mình tru dũng mãnh như sói thế, mình quả là mạnh mẽ, nhanh nhẹn như sói " thì 1 đám sinh viên đi qua đang vui cười đùa giỡn, nghe thấy tiếng nó tru thì 1 thằng nào đó hỏi :" chủ nhà này ác quá, con chó bị đau răng hay bị táo bón i.... ko ra mà ko đem nó đến bác sĩ, để nó áu áu tội thật". Nó bực mình chó, ơ cái thằng dở hơi tập bơi nào chê bố tru dở thế? Nó bật dậy sủa vang khắp phố phường, cả đám thanh niên đứng lại, bàn nhau ko biết nó bị táo bón hóa điên hay vừa i... ra hửi c*t' mình rồi thối quá nên la làng . Ớ, chúng mày con đứng đó nhìn bố à, dám quay lại lần khác lúc bố được ra ngoài đi chuyện nhỏ chuyện to ko, quay lại giờ đó bố dí cho mà chạy mất dép lào 15k/2 đôi nhé, bạn bố là chó Đức nổi tiếng hung dữ, nó đang về nhà lấy răng giả lên size L lên cho bố mang đấy đừng có mà bố láo nhé!! Bố mà gặp chúng mày ở ngoài thì chúng mày không chết thì bố chết!! Mà chúng mày có chạy đi đâu chăng nữa bố cũng tìm cắn cho được, bố có anh em chó ở khắp nơi, từ Bắc ra Nam, từ trong nhà ra tới ngoài sân, từ chó ghẻ tới chó lác, chó dại, bố có cả đấy, thử chửi bố 1 câu rồi cho biết địa điểm bố sủa gọi hội như trong 101 con chó đốm cho chúng mày chết cả nút nhé!! Đám thanh niên buông tiếng chửi vài câu rồi nói nhau điều gì đó xong bỏ đi, chó ta lại được 1 phen tự hào hãnh diện về bản thân mình dũng mãnh chả khác gì hùm sói .

Nhưng chẳng may, tối hôm đó chú vừa được tháo xích ra đường đám thanh niên mới lớn tự tin năng động đó quay trở lại với gậy gộc trên tay ( quả này chắc hết tiền ăn, định kiếm chầu thịt cầy) lao vào định táng cho vỡ mồm chó ta, cu cậu sợ teo cả của quý, 3 chân bốn cẳng chạy thục mạng về nhà, bỗng dưng cả đám thanh niên dừng lại, ko đuổi theo, cu cậu chả hiểu gì, đứng lại nhìn... Đám thanh niên bảo nhau :" ối giời, nghe tiếng sủa tưởng to khỏe thịt chắc thế nào, hóa ra lại 1 con cầy mập ú, tròn như con heo, thịt toàn mỡ mà nhìn chả biết lợn hay chó, định đánh bắt nó mang ra Nhật Tân cho nó hết đau đớn, mà ko chừng lại còn mang tiếng đến cả quái thai cũng không tha". Cả đám quay về, cu cậu ngẩn ngơ, rồi lại tiếp tục sủa! Chắc nó nhìn ta là sợ rồi ( tác giả viết mà tưởng tượng ra con sợ ), hỗn với bố à, có ngon quay lại đây mà nhìn bố, mà bố dũng cảm thật, đứng trước 1 đám đông như chúng mày mà ko hề run sợ, đã vậy còn hù cho chúng mày chạy cả bọn .

Từ đó trở đi, con cún ấy vẫn tiếp tục sủa, sủa mọi lúc mọi nơi, sau cánh cửa sắt ấy nó cứ sủa vang trời, ai làm gì được nó! 1 phần là nể chủ con chó, 1 phần là tội nghiệp vì thấy nó mập ú rũng mỡ như heo đến cả chó cái nó còn chê... mọi người tự an ủi rằng " thôi thì chó sủa là chó không cắn, mà khi nào nó cắn thì mình tính xem cầy nhiều mỡ làm được món gì rồi đem đi thắng mỡ làm luôn...".

Ấy thế mà, đến nay con chó mập địx dũng cảm đó vẫn sủa hù người ta mà chưa thấy nó dám cắn ai cả, thế nên mọi người để cho nó sủa cho vui tai... với hi vọng là nó sủa nhiều teo bớt mỡ, để gan to ra 1 tí còn coi nhà giúp ông bà chủ tội nghiệp còng lưng làm nuôi nó ăn ngủ phè phởn ra đấy.