Biển Nhớ
Biển chiều nay xôn xao đến lạ! Ngày đang khép vội ánh sáng nơi góc trời đỏ tía. Trên không trung mây đang vồn vã kéo nhau về cuối ngày tắt nắng. Từng đàn chim sải cánh mãi bay về tổ. Mọi thứ nhanh đến kì lạ trong một chiều hoàng hôn rực rỡ. Dưới những lớp sóng bạc, biển đang ồn ào thứ âm thanh của những nỗi nhớ, của sự đợi chờ. Trong khu rừng trên núi một tiếng chim lạc chợt thốt lên và bầu trời từ từ xám xịt báo hiệu màn đêm đang lặng thầm chờ tới…
Một ngày trở nên buồn đến vô cùng ấy là khi em rời xa tôi. Một cách vô thức trái tim tôi nhói đau nhưng không có sững sờ nào được thể hiện trên nét mặt. Tôi giấu đi cảm giác của mình cũng giỏi như em khờ khạo lấp liếm lí do ra đi. Đôi tay trở nên thừa thãi và những cặp mắt bỗng sợ hãi nhìn nhau. Ngoài kia biển xô từng con sóng quá đỗi nhẹ nhàng và cũng nhanh chóng như chạy trốn rút trở lại biển. Góc quán cafe này từng là nơi yêu thích của hai người nhưng giờ đây chẳng một ai buồn tìm bàn tay nhau, không một nụ cười trao nhau. Vị cafe hôm nay cũng khác, nhạt thếch và không mùi vị. Em như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại giả vờ xoay xoay chiếc tách. Trong nhà tiếng nhạc khe khẽ vang lên, lúc đầu không rõ lắm nhưng cái khoảng lặng quá lớn giữa hai người đã làm cho tâm hồn tự nhiên có chỗ bấu víu vào âm nhạc. Một bản tình ca buồn và đằng đẵng thê lương như nói giùm lòng người. Hình như, lúc đó café mới bắt đầu có vị đắng…
Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ
Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn
Nhạc sỹ: Trịnh Công Sơn |
Trình bày: |
Ngày chầm chậm rớt dài theo vệt nắng lay lắt nơi bậc thềm. Tiếng nhạc tái tê phủ đầy một màn sương đẫm muộn phiền lên cả hai người. Góc nhà trở thành điểm nhìn lý tưởng và tách cafe như thứ trò chơi nhằm giết thời gian. Cả hai lặng thầm để cho tâm hồn thấm vào những câu hát buồn. Một buổi chiều biển không nhiều sóng mà tiếng lòng bỗng dội lên những âm hưởng đồng cảm với khúc nhạc hờn trách. Nó kéo tôi về những kỉ niệm xưa.
Nhà tôi nhỏ rung rinh những chùm hoa lan tiêu. Em nói ấn tượng của người ta không hẳn là ở bề ngoài trừ cách ngôi nhà của tôi xuất hiện trong tầm nhìn và cho tới khi người ta đứng trước cửa. Một màu xanh quấn quýt lấy hàng rào xô nghiêng hằn in lên tường những chùm hoa nhỏ li ti đỏ cam. Nổi bật trên nền cát trắng là ngôi nhà khoác tấm áo hoa lá duyên dáng đến lạ kì. Nơi ấy mỗi đêm trăng sáng em ngồi bên tôi nghe mùi vị mặn mòi của biển xấp vào mặt và gợn lên tóc. Chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn đường soi lại vàng ấm áp những tấm mái che và ánh trăng lọt xuống qua từng kẽ lá lấp lóa trên mỗi nụ cười em…
Tất cả giờ bỗng nhiên bị gọi tên thành kỉ niệm. Liệu em có biết biển sẽ không còn xô lại tiếng hờn mà chỉ có nỗi nhớ mãi đập vào trái tim tôi. Gọi tên em trong một chiều lộng gió, và chỉ nhận lại lời thinh không buồn bã. Gió rít lên từng hồi ảm đạm và mọi góc phố con đường nhòa trong đôi hàng mi mọng nước. Chiều đong đưa một tiếng thở dài từ lúc em đi. Sao bây giờ mình không đi chung một lối mà bóng em vẫn sải dài bước chân trong tôi. Ngay cả bây giờ khi nỗi nhớ đã thành nỗi đau, vết thương đã nên sẹo thì tôi cũng không thể từ bỏ ý nghĩ yêu em nhiều đến quay quắt. Dường như, tâm hồn này vẫn chờ đợi một ngày em quay lại. Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn Đã lâu rồi không còn khái niệm ngày mai kể từ khi em bước chân khỏi cuộc đời tôi. Hình như tất cả dừng lại và chờ đợi ngày em trở về mới lại tiếp tục cuộc hành trình dang dở. Em có hình dung ra một ngày mai nắng không buồn tắt và ngày cứ lấp lửng một buổi chiều trời giăng đầy mưa nhớ. Tất cả âm thầm chờ đợi mặc cho sự thật phũ phàng là em đâu còn trở lại nữa. Mối tình này quá đỗi lớn lao. Như chính biển phải hàng ngày mong tiếng sóng, như hoàng hôn chờ ngày tắt nắng, như bầu trời kia mỏi mắt trông cánh chim trở lại. Và dưới lớp sóng mãi xô cồn đá, biển vẫn lặng thầm một nỗi nhớ..
Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn
Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương
.
Mèo Còi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét